Thơ: GÁNH NGHÈO
Gánh nghèo bỏ tận trên non
Quay đầu vội chạy nghèo còn không tha
Gánh nghèo bỏ tận mù xa
Rã rời vái lạy buông ra nghe nghèo.
Xin đừng bắt bóng mà theo
Để đời bớt cảnh gieo leo một lần
Sân si rào rấp chẳng cần
Gánh nghèo đã hết cả phần thế gian.
Dư thừa những tiếng thở than
Gánh nghèo nào được giang san vuông tròn
Dốc trần ai ước vàng son
Được giầu thì cả nước non cũng giầu.
Giá như suy nghĩ sáng mầu
Ví rằng định mệnh… chớ đâu tại mình!
NGUYỄN THỊ XUÂN