Thơ: Tự sự
Em giận mình giận số phận trêu ngươi
Cho em gặp một người yêu em nhất
Để em hiểu thế nào là đường mật
Nhưng cuối cùng em lại sợ mất anh.
Em giận đời sao để phận mong manh
Yêu và nhớ cũng không thành duyên nợ
Thương và giữ câu chuyện tình dang dở
Đắng và cay mãi trọ trái tim này.
Em giận trời sao vội vã đổi thay
Để giấc mộng say say hoài không tỉnh
Em nhỏ bé không có nhiều bản lĩnh
Sao vô tình hai đứa dính vào nhau.
Em giận lòng khóc rồi lại tự lau
Không yếu đuối giấu niềm đau vùi dập
Nhưng tâm trí.. với con tim bất chấp
Không nghe lời, ôm ấp giấc mộng xa.
Em giận mình không kiều diễm thướt tha
Nên lùi bước, để người ta hạnh phúc
Dù vẫn biết giam mình trong địa ngục
Nhưng anh vui.. thì đành chúc cho người.
Xuân Nguyễn/ĐS GDNN